Chỉ mai mốt thôi, thằng cháu lớn thêm, chiếc áo bây giờ sẽ thành chật chội. Bà sẽ lại dệt nên một tấm vải khác, may thành chiếc áo vừa hơn… Những chiếc áo mới vẫn lần lượt ra đời, cho nghề dệt không bao giờ mai một.
Hắn đặt bước chân đầu tiên xuống phố núi trong một ngày lạnh se sắt. Chiếc xe khách thả hắn xuống đầu cầu Đăk Bla khi phố đang chuyển mình từ đêm sang ngày. Cậu phụ xe vui tính ngoắc ngoắc tay, hét lên giữa tiếng gió ù ù: Khi nào xuôi nhớ gọi nhé. Hắn cười cười, phất tay thay lời chào tạm biệt.
Gió bấc về... Ngọn gió ấy không đơn thuần là ngọn gió. Mà nó xôn xao gọi Tết và chất chứa bao nhiêu là niềm thương nỗi nhớ, bao nhiêu là ước mong. Nên năm nào cũng vậy, chị cứ mãi náo nức đón chờ, cứ mãi xốn xang khi những cơn gió bấc về.
Tuần qua, sự kiện có lẽ được nhiều người quan tâm nhất chính là Đại hội thi đua yêu nước lần thứ 10 diễn ra tại thủ đô Hà Nội (ngày 10/12). Hơn 2.000 đại biểu chính thức được tôn vinh tại Đại hội là những tấm gương bình dị mà cao quý trên các lĩnh vực đời sống xã hội luôn nỗ lực làm việc, cống hiến và hy sinh cho quê hương, đất nước.
Trong tình hình dịch Covid-19 đang diễn biến phức tạp, cùng với việc thực hiện nghiêm, quyết liệt các giải pháp ứng phó, ngăn chặn dịch thì ý thức và tinh thần trách nhiệm, sự tự giác… của mỗi người là yếu tố quan trọng trong việc phòng ngừa và ngăn chặn dịch bệnh lan rộng.
Mọc hoang dại ở ven suối, lưng đồi, trước kia rau rừng chỉ được xem là thức ăn mỗi khi khó khăn, giáp hạt của đồng bào DTTS ở những thôn, làng xa xôi. Nhưng nay các loại rau rừng đã trở nên hấp dẫn với nhiều người tiêu dùng, bước đầu tạo thu nhập cho bà con.
Bạn sẽ thắc mắc, rồi lẩm bẩm trách móc cái ông viết chi lạ, chẳng phải người ta thường nói buồn như chợ chiều hay sao, vậy mà viết xốn xang, như vui vẻ lắm, hào hứng lắm. Nhưng bạn cứ bình tĩnh mà đi theo tôi sẽ thấy, không phải cứ chợ chiều là phải buồn.
Cũng như gừng tươi, me xanh, bí đao…, tháng năm tuổi thơ với mãng cầu xiêm hẳn đã thành bao nhiêu kỷ niệm. Giờ đây, cho dù đã vắng mặt ít nhiều trong mỗi dịp Tết, nhưng loại quả sạch lành này vẫn còn gần gũi trong từng gia đình. Chẳng riêng sinh tố ngọt chua thanh mát, mãng cầu xiêm còn được phơi khô, nấu nước hàng ngày.
Dã quỳ! Phải! Nhưng tôi vẫn thích gọi nó là hoa mặt trời hơn. Với tôi, đó là đôi mắt của núi. Mùa đông ở xứ đại ngàn này, có hoang hoải bao nhiêu, có quay cuồng trong gió rít bao nhiêu cũng vẫn tươi tắn bởi sắc vàng tươi của đóa hoa mặt trời này. Bẵng rồi, hết tuổi thơ tôi. Mùa đông sao nay buồn đến lạ? Ra là, mắt núi đã chẳng còn thức giấc đón đông này.
Phải khẳng định rằng, thủy điện đã góp phần bảo đảm an ninh năng lượng của tỉnh, của quốc gia. Nhưng cũng không thể quên những xung đột lợi ích của thủy điện với người dân phía hạ nguồn. Đừng để người dân phải phập phồng nỗi lo về thủy điện. Đừng để kéo dài cảnh những rẫy cà phê chín đỏ rụng đầy gốc, những đống mủ cao su cạo xong để hư thối…chỉ vì kiểu tích nước trái phép của thủy điện như ở Đăk Rơ Nga.
Nếu giáo dục dựa trên nỗi sợ hãi sẽ ngăn cản tính chủ động và tích cực của người học. Chính vì vậy, việc không phê bình học sinh trước lớp có thể mang đến thay đổi lớn, giúp ích nhiều trong quá trình giáo dục, bồi dưỡng kỹ năng cho trẻ.
Hàng năm, thường khi trở gió, tức mùa khô về, là thời điểm lý tưởng để thực hiện những chuyến du lịch nghỉ dưỡng, khám phá Kon Tum. Và thể nào tôi cũng lại quay cuồng với những lễ hội của đồng bào các DTTS, với những sườn đồi bạt ngàn cà phê chín, với những con đường vàng rực dã quỳ.
Nhiều ngày qua, nước ta không có ca mắc Covid-19 mới trong cộng đồng. Nhưng không có ca mắc mới không có nghĩa là dịch bệnh chấm dứt. Trong khi một số nơi như ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh vẫn thực hiện tốt việc bắt buộc bệnh nhân, thân nhân người bệnh khi vào bệnh viện khám chữa bệnh, thăm người bệnh phải đeo khẩu trang thì nhiều nơi công cộng khác còn không ít người vẫn chủ quan, thờ ơ không đeo khẩu trang.
Cả tháng nay, mỗi ngày đi làm về, những chuyện anh kể nhiều nhất với vợ là về mưa, bão, gió, lũ lụt, sạt lở…ở khắp các tỉnh, thành miền Trung với giọng nặng trĩu. Mấy bữa nay, trời trở gió, không khí lạnh tăng cường, lòng anh lại thấp thỏm không yên bởi miền Trung quê anh vẫn gió mưa, lụt lội, sạt lở ở nhiều nơi, nay thêm gió lạnh càng làm những người con xa quê như anh thêm xót xa, thương về nơi quê nhà.
Vén tấm chăn đắp chị như vội co lại, miệng khẽ xuýt xoa, tay vơ chiếc áo khoác để phòng ngừa trên đầu giường từ đêm qua. Tiếng gió vờn qua hàng cây ngoài ngõ, rồi rào rạt luồn qua mái nhà mang theo hơi lạnh từ phương bắc tràn về căn nhà nhỏ.
Đến với thôn Kon Jong, xã Ngọc Réo (huyện Đăk Hà), một trong những thứ khiến tôi không thể quên chính là hương rượu nếp cẩm men lá của bà con dân tộc Xơ Đăng nơi đây.