Đi qua những ngày nắng, tôi luôn thấy nhớ những ngày mưa, cùng mùi hương đã theo tôi từ thơ bé đến tận bây giờ, và có lẽ mãi mãi về sau sẽ không thể nào quên. Đó là hương dầu tràm.
Sau buổi chiều nắng gắt, cái nắng gắt đến khó chịu, trời phía núi bắt đầu tối sầm. Gió về thổi xao xác qua làng kéo theo hơi nước mát rượi. Những chiếc lá vàng trên cây lìa cành bay lả tả trước sân. Cánh cửa sổ phòng ngoại đang mở rộng đón chút gió bỗng dập mạnh. Gió mỗi lúc mỗi thêm mạnh. Con đường chạy qua trước nhà bụi tung mù mịt. Đàn gà con đang mải mê chạy nhảy vội vàng theo gà mẹ xù lông phía trước mà đôi mắt nhỏ xinh ngơ ngác chẳng hiểu sao lại bị mẹ thúc giục. Những chú chim nhỏ chấp chới trong gió, dáo dác tìm về tổ. Còn đám trẻ trong xóm đang tụ tập nghịch ngợm đủ trò dưới gốc cây nhãn bên đường vội vàng chia tay, ai về nhà nấy.
“Sao cứ lấy áo quần phơi xong mẹ hay hít hà ngửi vậy”? “Mẹ ngửi mùi nắng còn vương trên áo quần đó con”. “Ơ, nắng mà cũng có mùi hả mẹ”? Câu hỏi của cu con bất giác khiến mẹ như khựng lại. Nắng mà cũng có mùi?
Thời gian qua, dư luận không khỏi bức xúc trước tình trạng các doanh nghiệp, cá nhân mượn danh sâm Ngọc Linh để trục lợi. Có doanh nghiệp thì công bố khống diện tích trồng sâm, có cá nhân thì rao bán sâm theo kiểu bao nhiêu cũng có, khi nào cũng có, thậm chí cả khi sâm đang thời kỳ rụng lá nhưng sâm được rao bán lá vẫn xanh tươi mơn mởn.
Chiều muộn rồi mà chị vẫn cặm cụi với mảnh vườn. Tháng Ba chưa có giọt mưa, nên vườn rau của gia đình càng mất nhiều công chăm. Rau đang đà lớn, độ mươi hôm nữa là thu phía vạt này. Chị dày công một chút đến kỳ thu dồn thêm ít tiền nộp học phí cho bé út học kỳ cuối đại học.
Cho đến khi lớn lên, đi qua nhiều vùng đất, nếm qua nhiều món ăn mới lạ, chị mới phát hiện rằng, thì ra chén sương sâm mát lành ngày ấy lại có sức hấp dẫn đến vậy. Hình ảnh những đứa trẻ trưa hè rủ nhau đi hái lá sương sâm thi thoảng kéo về, đó là cả một vùng trời bình yên.
Mấy ngày nay, ông A Đưa cứ kêu cô con gái út mở cho ông xem đi xem lại cái clip đêm khai mạc Liên hoan Diễn xướng dân gian văn hóa các dân tộc khu vực Trường Sơn - Tây Nguyên mở rộng lần III mà bạn cô đi dự, quay và gửi về.
Vạt đồi ấy hôm nào còn trơ những cành khô xương xẩu, giờ đã thẫm một màu xanh mướt mắt. Nhớ tháng trước về quê ăn Tết, con bé mắt tròn xoe: “Khi nào thì cây ra lá vậy má?...”. Chị cười.
Mấy ai hay, ở dưới chân ngọn núi chót vót mờ sương kia vẫn có dăm ngôi nhà nhỏ bé ghé vào mỏm đá, hướng cửa về đường biên giới xanh thăm thẳm cây rừng. Và trong ngôi nhà sàn cũ kỹ ấy, vẫn có những người dân ngày đêm miệt mài hỗ trợ bộ đội biên phòng canh giữ đường biên.
Những ngày gần đây, cùng với sự gia tăng F0, nhiều người dân đã tự mua thuốc theo "mách bảo" của bạn bè hay theo "kinh nghiệm" của những người đã từng là F0 để điều trị tại nhà. Nguy hiểm hơn là có rất nhiều người đã tự ý mua thuốc Molnupiravir (thuốc kháng vi rút) sử dụng mà không cần đến kê đơn, hướng dẫn của bác sĩ.
Là phụ nữ, tất nhiên tôi rất thích ngày 8/3. Không hẳn vì mong chờ được nhận quà, được nhận những lời chúc tốt đẹp từ các đấng mày râu, mà để cảm nhận, để thấy phụ nữ luôn được yêu thương.
Những tia nắng ấm vừa mới len lỏi qua tán lá thì xa xa những âm thanh rộn rã từ tiếng máy bơm ở các rẫy cà phê ở Đăk Hà đã vang lên như chào đón một ngày mới. Mùa tưới cà phê đã bắt đầu sau một dịp người dân nghỉ Tết dài, ai ai cũng trong tâm thế hân hoan và phấn khởi, mong rằng thời tiết sẽ thuận lợi và mùa màng sẽ bội thu.
Hoàng hôn dần buông. Mặt trời như lòng đỏ trứng gà từ từ in bóng xuống dòng Đăk Bla thơ mộng. Bóng chiều rơi xuống làm đỏ quạch con nước. Mây trôi lững lờ. Cây cối nhẹ lay. Bãi cát mịn màng được nhuộm cam rực rỡ hòa quyện với nắng chiều, với gió, mang lại một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Mấy hôm nay trời bỗng trở lạnh. Cái lạnh giữa mùa khô Tây Nguyên được người ta đón nhận với cảm giác thích thú vô cùng. Bởi, thông thường, sau Tết Nguyên đán, nơi này tiết trời dần khô hanh, nóng bức.
Trong dịp đến thăm làng Kép Ram (xã Hòa Bình, thành phố Kon Tum), chúng tôi được thưởng thức món gỏi lá mì đặc trưng của người Gia Rai tại đây. Món ăn dân dã, đậm hương vị núi rừng làm chúng tôi nhớ mãi.